Cũng vì vội vàng, tôi lấy phải chồng bất lực
Tôi là một cô gái có ngoại hình bình thường và "chậm chồng". Thi trượt đại học 2 lần, tôi ngậm ngùi theo học một trường trung cấp. Ra trường, đi làm ở một cơ quan nhà nước lương ba cọc ba đồng, lại thêm việc không khéo ăn nói và chẳng mấy xinh đẹp nên vài năm sau mà vẫn chẳng có ai thèm ngó ngàng đến. Mẹ tôi cứ thở vắn than dài tưởng ế đến nơi, viện hết người này tới người kia mai mối mong sao sớm có người rước quả bom nổ chậm đi cho an lòng.
Rồi người dì họ giới thiệu cho tôi một anh có điều kiện rất ổn: 30 tuổi, ngoại hình có thể nói là đẹp, đã làm xong thạc sĩ và hiện tại đang làm việc tại một công ty có tên tuổi ở Hà Nội. Tôi vừa nghe đã thấy giữa mình và anh ấy có sự chênh lệch đáng kể nên cũng chẳng mặn mà gì. Dì bảo đi gặp mà tôi cứ ừ hữ mãi, cho đến khi mẹ anh thân chinh đến gặp tôi. Bà là một người phụ nữ khéo léo và chỉ vài câu bà đã rước tôi lên tận mây xanh, cứ như tôi sắp về làm dâu nhà bà tới nơi.
Bà nói Hùng hiền lắm, lại "đần" nữa, tối ngày chỉ biết học, làm việc và phấn đấu. 30 tuổi chẳng có một mảnh tình vắt vai. Bố mẹ giục cưới vợ thì chỉ ậm ừ rồi chẳng thấy đâu, "hóa ra nó lười", nên cuối cùng Hùng giao phó cả cho mẹ trong việc chọn vợ. Bà quan sát mãi và cuối cùng đã nhắm được tôi. Vì tôi "hiền lành, nết na, chăm chỉ, ngoan ngoãn". Nếu bà không nói, tôi cũng chẳng nghĩ mình có từng ấy ưu điểm. Và vì bà đã đích thân đến nói chuyện nên tôi đồng ý gặp gỡ Hùng.
Nói thực, cuộc gặp gỡ giữa chúng tôi chẳng có gì là đặc biệt. Anh ấy chẳng có vẻ gì là chú ý đến tôi và tôi cũng không hề có ấn tượng đặc biệt. Thế nhưng chỉ sau 3 lần gặp gỡ là hai nhà đã tính chuyện gặp nhau và bàn cưới hỏi. Cả hai nhà đều đã sốt ruột lắm rồi thì phải, chúng tôi thì cũng gật đầu cho xong. Với lại, tôi cũng khá vui vẻ vì ai cũng bảo tôi chậm mà chắc, lấy chồng như thế thì còn gì bằng. Tôi cũng vì vui mà không mảy may nghĩ ngợi nghi ngờ.
Đêm tân hôn, anh say rượu ngủ li bì. Tôi cũng hơi chạnh lòng nhưng ai chấp người say, tôi đành chờ đợi đêm hôm sau. Nhưng ngày hôm sau anh vẫn than mệt. Và hôm sau nữa thì anh lên Hà Nội làm việc. Tôi bần thần cả người, lòng thoáng buồn nhưng chẳng dám than thở với ai sợ bảo con gái lăng loàn. Mẹ hỏi tôi cũng chỉ ậm ừ bảo anh mệt nên chờ cuối tuần.
Chiều chủ nhật anh lại ra xe lên công ty. Thế là tuần thứ 2, anh vẫn chưa chạm vào tôi.
Tối thứ 7 anh mới về nhà trong khi công ty được nghỉ từ chiều thứ 6. Tôi hỏi anh bảo bận việc. Tôi buồn lắm, vợ chồng mới cưới mà anh dửng dưng như không. Đêm thứ 7, anh than mệt xe cộ đường dài nên ngủ một mạch. Chiều chủ nhật anh lại ra xe lên công ty. Thế là tuần thứ 2, anh vẫn chưa chạm vào tôi.
Tuần thứ 3, thứ 4, thứ 5… tôi và anh vẫn chung giường và chỉ ngủ. Tôi cáu, dựng anh dậy hỏi, nhất định không cho ngủ nếu không cho tôi câu trả lời. Tôi cứ tưởng anh có người khác, tưởng anh chê tôi… nhưng sự thật lại là anh bất lực, anh ở bên tôi, cũng muốn đấy nhưng "trên bảo mà dưới không nghe", anh không thể làm gì được. Anh xin lỗi vì làm khổ đời tôi, bảo tôi giờ muốn làm thế nào cũng được, cứ ngoại tình thoải mái, miễn đừng có con và đừng ly hôn. Nếu muốn sau này chúng tôi sẽ thụ tinh nhân tạo, anh không muốn tôi biết cha ruột của đứa bé gây phiền phức sau này. Tôi như đứt từng khúc ruột.
Chán nản vô cùng các bạn ạ. Biết chuyện được hơn một tháng nay, người tôi lúc nào cũng như người mất hồn, chẳng biết phải làm sao. Tôi vẫn chưa nói cho ai biết chuyện này, cũng chẳng có tâm trí để ngoại tình như được chồng cho phép. Tôi chỉ ngồi cả ngày và giá như, giá như đã chẳng vội ngỡ bắt được vàng thì đã không ra nông nỗi…
T.T