3 lần mất con, chồng vẫn mặc kệ, mẹ chồng chẳng đoái hoài
Bước chân về làm dâu, tôi đã biết rõ mẹ chồng có sẵn định kiến với mình. Thì cũng do hoàn cảnh gia đình nhà tôi. Bố mẹ tôi ly hôn cho nên mẹ chồng luôn vin vào cái cớ đó để phản đối cuộc hôn nhân này. Thế nhưng khi ấy, nhờ có sự động viên của chồng tôi mà tôi đã quyết định sẽ theo đuổi tình yêu này của mình đến cùng.
Lúc ấy, tôi còn nghĩ rằng, chỉ cần chồng mình ở bên cạnh mình thì bất cứ khó khăn nào đều cũng vượt qua được hết. Thế nhưng tình yêu ấy, rồi cũng phai mờ theo năm tháng, nhất là khi chúng tôi gặp quá nhiều khó khăn trắc trở.
Tôi luôn tự dặn mình phải cố gắng hết sức có thể để cuộc sống được yên bề. Mẹ chồng có nói gì, làm gì tôi cũng không cãi lãi, chỉ cần làm tốt mọi việc của bản thân mình mà thôi. Thế nhưng khi tôi có thai lần đầu tiên, niềm vui chưa được bao lâu thì cơn ác mộng ấy ập đến.
Vào tháng thứ 5 của thai kì, con đã không ở bên tôi nữa mà rời đến một nơi rất xa. Cũng do bản thân tôi không cẩn thận, làm việc quá sức, nhưng khổ nỗi nếu như nằm một chỗ thì tôi sẽ bị mẹ chồng đay nghiến lên xuống. Con tôi mất, mẹ chồng cũng chỉ im ỉm chứ không nói thêm bất cứ câu nào. Chồng tôi thì chỉ buông hờ một câu: “Lần sau thì cẩn thận vào".
Lần thứ 2 có thai, tôi tự dặn bản thân mình phải thật sự cẩn thận. Lần này, dù mẹ chồng có nói gì, có bắt tôi làm gì thì tôi cũng không nghe. Thế nhưng cũng chỉ đến tháng thứ 6 hơn, con tôi lại một lần nữa rời bỏ tôi. Đối với một người phụ nữ như tôi, 2 lần mang thai, 2 lần mất con, nỗi đau này chẳng ai có thể thấu được. Bác sĩ nói sẽ xét nghiệm tìm nguyên nhân. Lòng tôi đau như cắt, nhưng vẫn dặn lòng phải cố gắng vì tôi hy vọng, các con nhất định sẽ tìm về với tôi.
Lần này, dù mẹ chồng có nói gì, có bắt tôi làm gì thì tôi cũng không nghe (Ảnh minh họa)
Mẹ chồng tôi sau khi tôi mất đứa con thứ 2 cũng lời ra tiếng vào. Đi rêu rao khắp nơi rằng bản thân tôi ăn ở như thế nào mà để mất hai đứa con như thế. Tôi lúc này làm gì còn hơi sức nào để mà tranh cãi với mẹ chồng được đây.
Còn chồng tôi, tình cảm của cả hai chúng tôi cũng phải nhạt dần. Nhạt đến cái mức không thể nào cảm thấy được còn một chút tình yêu thương nào ở anh. Tôi mất con anh chẳng một lời động viên, thăm hỏi, sống cùng một nhà nhưng tối ngày anh đi chén chú chén anh, mặc tôi ở nhà vò võ với nỗi đau mất con.
Sau lần thứ 2 đó, ông trời vẫn xót thương để tôi mang thai lần thứ 3. Lần này tôi thuốc thang cố gắng giữ con. Tôi chẳng tiếc bất cứ tiền bạc gì chỉ mong con khỏe mạnh. Đối với tôi, sức khỏe của con giờ mới là quan trọng nhất.
Nhưng ông trời thật sự quá c.ay ngh.iệt với tôi rồi. Con tôi đã thành hình, tôi cố gắng hết sức để sinh con ra, thế nhưng vẫn không nghe được tiếng con khóc. Bác sĩ lúc này mới bàng hoàng thông báo, con tôi có thể bị câm, bị điếc bẩm sinh. Tôi rụng rời. Thương mình 1 thì thương con 10.
Nghĩ đến chồng, nghĩ đến cảnh chung sống thế này, tôi không cần thiết nữa (Ảnh minh họa)
Chồng tôi biết chuyện cũng chỉ dửng dưng bỏ đi ăn chơi, không nhìn con lấy một cái. Anh bảo rằng đứa con không lành lặn, anh không cần. Còn mẹ chồng tôi, bà quá đáng tới cái mức mắng tôi:
– Ăn ở thất đức nên nghiệp nó quật đấy.
Tôi thừa biết mẹ chồng đang cố tình mỉa mai chuyện gia đình mình có bố mẹ ly hôn với nhau. Không thể nhẫn nhịn thêm nữa, tôi thẳng thừng.
– Đến mức này rồi mà mẹ còn không thôi ca.y ngh.iệt với con đi hay sao?
– Láo toét, dám cãi lại mẹ chồng như thế à.
– Con cũng mệt mỏi làm con dâu mẹ lắm rồi.
– Thế thì cút.
Mẹ chồng tôi hậm hực rời khỏi viện. Nghĩ đến chồng, nghĩ đến cảnh chung sống thế này, tôi không cần thiết nữa. Con tôi có thế nào, tôi cũng sẽ hết lòng yêu thương, chăm sóc. Còn cuộc hôn nhân này, với người chồng t.ệ b.ạc, người mẹ chồng c.ay ng.hiệt, chỉ nên chấm dứt ở đây mà thôi.
N.D