Tôi rời khỏi nhà chồng khi chỉ còn 1 tuần nữa là sinh con. Con được 2 tháng tôi và anh chính thức ly hôn. Suốt 5 năm tôi làm mẹ đơn thân và không nhận được bất cứ đồng trợ cấp nào của chồng cả, mặc dù tòa giải quyết anh phải có trách nhiệm hỗ trợ nuôi con.
Mọi người bảo tôi kiện đi, kiện để bắt anh ta phải chu cấp cho con nhưng tôi nghĩ 1 người cha như thế thì con tôi cũng không cần. Đã không cần bố thì cũng không cần tiền của anh ta luôn. Tôi hoàn toàn có thể nuôi con mình được, ngay khi mang bầu con tôi đã xác định tâm lý rõ ràng rồi. Bởi vì có ai mà vợ mang bầu nhưng chồng ra ngoài chơi bời suốt 9 tháng trời và không đưa vợ 1 xu nào không?
Tôi rời khỏi nhà chồng khi chỉ còn 1 tuần nữa là sinh con. (ảnh minh họa)
5 năm làm mẹ đơn thân, có quá nhiều khó khăn vất vả nhưng tôi lúc nào cũng dặn lòng: “Phải cố gắng, cố gắng bằng mọi giá vì con là tài sản quý giá nhất của mình”. Nhưng đã không nhòm ngó gì tới con mà nhà chồng cũ còn muốn hại mẹ con tôi nữa cơ.
Mẹ anh ta đã khiến tôi mất việc vì chủ cũ của tôi có quan hệ họ hàng với bà đấy. Tôi lúc đó chỉ biết ôm con khóc nhưng rồi bạn bè người thân đã giúp tôi đứng dậy. Năm con tôi 2 tuổi là cái năm khổ nhất khi mà mẹ tôi bệnh rồi đột ngột qua đời.
Trước giờ mẹ là người trông con cho tôi đi làm, giờ tôi biết gửi con cho ai? Bố tôi thì bị bệnh tôi còn phải đi làm lo cho ông nữa. Bố bệnh, con thơ tôi chẳng biết bấu víu vào đâu. Thậm chí có lúc đã nghĩ tới chuyện ôm con nhảy sông nhưng rồi may mắn làm sao, một lần nữa tôi lại được cứu giúp khi một người bạn nhận tôi về làm ô sin cho nhà bạn ấy.
Cũng chỉ 3 tháng sau bạn ấy đã tìm giúp tôi một công việc, tôi đã quyết định gửi con đi nhà trẻ để đi làm. Và nhà trẻ nơi tôi gửi cũng chính là ngôi trường tư do bạn ấy mở. 3 tháng đầu bạn ấy miễn tiền học cho con tôi. Thật sự là cả đời này tôi trả ơn bạn ấy không hết.
Giờ thì tôi đang rất thoải mái khi nuôi con trai 5 tuổi và bố già bị bệnh. Dù bố lúc nhờ lúc quên tôi nhưng cháu thì không lúc nào bố quên cả, bố còn giữ cả những đồ chơi của cháu khi cháu 5 tháng tuổi.
Cuộc sống đang yên bình thì bất ngờ cách đây 1 tuần chồng cũ và mẹ của anh ta xuất hiện ngay trước nhà tôi. Biết anh ta đến là có ý đồ không tốt nên tôi đã hô to lên để hàng xóm cũng nghe thấy và ra ngoài:
– Các người đến đây làm gì? Các người định làm gì gia đình tôi?
– Em bình tĩnh, không có chuyện gì đâu. Anh chỉ muốn… Chỉ muốn xin em cho anh nuôi con thôi mà?
– Cái gì? Chính anh là người đuổi mẹ con tôi đi, 5 năm qua không một lời hỏi han mà giờ anh lại đòi nuôi con?
Chính anh là người đuổi mẹ con tôi đi, 5 năm qua không một lời hỏi han mà giờ anh lại đòi nuôi con? (ảnh minh họa)
– Anh xin lỗi. Là anh có lỗi với em. Anh bị tai nạn giờ vô sinh rồi em à, lấy vợ 3 năm anh chẳng có con giờ chỉ có mỗi thằng bé là con trai duy nhất. Anh xin em…
– Con tôi mồ côi bố từ lúc chào đời rồi… Nó không có bố. Anh về đi không tôi gọi chính quyền bây giờ…
Tôi đuổi thẳng cả nhà chồng cũ về. Nhà anh ta tư cách gì mà nhận thằng bé. Con tôi không có loại bố như thế. Nhưng từ đó đến giờ ngày nào họ cũng đến làm phiền lúc nói nặng lúc nói nhẹ, lúc năn nỉ lúc nạt nộ. Thậm chí họ còn bảo sẽ kiển a tòa để dành quyền nuôi con, thật sự tôi quá mệt mỏi. Mỗi lần nhìn thấy con tôi đều khóc, mọi người bảo tôi phải làm sao đây?
N.D