Bật khóc khi chồng vệ sinh cho vợ sau sinh: `Vợ mình có gì mà phải ngại`
Mẹ chồng vốn không ưa gì tôi. Lúc nào mẹ chồng tôi cũng tìm đủ mọi cách để làm khó tôi. Mọi việc trong nhà kể cả khi tôi đã làm theo lời mẹ chồng bảo rồi thì bà vẫn cảm thấy không vừa mắt. Trong mắt mẹ chồng tôi, tôi chính là hạng phụ nữ đũa mốc chòi mâm son. Xét về xuất thân, hoàn cảnh, công việc gia đình thì tôi đều không được như chồng tôi cho nên mẹ chồng luôn nghĩ tôi đã mồi chài anh, đối xử với tôi rất tệ.
Dù sao thì đây cũng là mẹ chồng, không nhịn chẳng lẽ nhảy lên cãi nhau tay đôi. Với lại chồng tôi anh đối xử với tôi cũng rất tốt, lúc nào cũng suy nghĩ cho vợ, nhiều lần anh cũng đã nói lại mẹ chồng tôi rồi, tôi thật sự không muốn mối quan hệ của anh và mẹ chồng tôi trở nên căng thẳng chỉ vì tôi.
Cưới được 3 tháng thì tôi mang thai. Tôi đã hạnh phúc vô cùng và nghĩ rằng đứa trẻ này xuất hiện sẽ giúp cho mối quan hệ của tôi và mẹ chồng trở nên tốt đẹp hơn. nhưng không ngờ được rằng bà vẫn đối xử với tôi tệ như vậy. Có bầu nhưng ngày nào cũng phải leo 3 tầng cầu thang để dọn dẹp nhà cửa.
Tôi đã hạnh phúc vô cùng và nghĩ rằng đứa trẻ này xuất hiện sẽ giúp cho mối quan hệ của tôi và mẹ chồng trở nên tốt đẹp hơn (Ảnh minh họa)
Trong mắt mẹ chồng tôi, tôi đừng có hòng dở trò lười biếng với bà. Thậm chí bầu bí đến tận tháng thứ 8 rồi, tôi cũng không dám nhờ chồng rửa hộ cái bát, quét hộ cái sân. Thế nhưng chồng tôi vẫn luôn giúp vợ làm việc nhà, mặc kệ những cái lườm nguýt của mẹ chồng:
– Phải rồi ngày xưa chưa cưới vợ, cấm bao giờ có động tay vào việc gì để mà giúp mẹ. Giờ thì vợ bảo rửa bát là rửa bát.
– Ngày xưa mẹ không cho con làm ấy chứ. Giờ vợ con bụng to rồi, cũng là đang mang thai con của con thì cái việc con giúp vợ con cũng là chuyện bình thường mà thôi.
– Vâng, vợ anh là nhất, không ai dám động vào vợ anh. Tôi đây cũng chả dám.
Tôi phải ra hiệu để chồng dừng lại không làm bà giận thì khổ lắm. Rồi tôi nhập viện sinh con. Suốt mấy tiếng đồng hồ đau đớn, tôi bị x.uất h.uyết nhưng may cuối cùng cũng sinh thường được. Lúc đó sức lực gần như cạn kiệt rồi, tôi chỉ nghe thấy giọng chồng tôi cầu xin bác sĩ hãy cứu lấy mẹ con tôi.
Tỉnh dậy, tôi thấy chồng ngủ gục bên giường bệnh, chắc anh đã thức cả đêm, có lẽ tôi động đậy làm anh tỉnh giấc:
– Em tỉnh rồi à? Đau lắm không? Anh lấy sữa cho em uống nhé! Em giỏi lắm, con và em đều bình an là anh hạnh phúc lắm rồi.
– Gớm giếc, đẻ con gái thì đau đớn gì mấy mà phải xót xa.
– Kìa mẹ, thôi mẹ về nghỉ đi, để con chăm vợ con cũng được.
Mẹ chồng tôi lườm nguýt rồi cũng đi về. Tôi thì mệt chẳng thở được ra hơi nữa, nhìn chồng loanh quanh lo cho 2 mẹ con mà thấy rơi nước mắt vì hạnh phúc. Tối đó thì mẹ chồng tôi vào, đúng lúc chồng tôi lúi húi vệ sinh cho tôi. Mẹ chồng bỗng quát giật giọng:
– Đàn ông làm việc đó mày không thấy nhục à?
– Đây là vợ con, con giúp vợ thì có gì là nhục đâu mẹ. Cô ấy vất vả sinh cháu cho mẹ, mẹ không thương còn nói thế.
Bất chợt tôi thấy chồng rơi nước mắt:
– Em đau lắm không?
– Gớm, anh làm như thiên hạ có vợ anh đi đẻ. Làm quá quá đấy.
– Vợ con, con xót thì có gì sai đâu.
– Anh giỏi lắm, giờ anh cãi tôi nhem nhẻm ra được đấy. Tôi quá chán anh rồi, giờ anh muốn làm gì thì làm.
Mẹ chồng tôi tức giận ra về. Tôi bảo chồng chạy theo ngăn bà lại nhưng anh không nghe mà bảo kệ bà, anh đã nghe theo bà để tôi khổ nhiều rồi. Tôi mừng vì chồng thương mình nhiều đến vậy. Mấy ngày sau sinh, tôi chỉ việc cho con bú còn lại chồng làm hết, vệ sinh cho vợ thay bỉm cho con lắm lúc thấy thương nhưng cũng hạnh phúc các chị à. Nhưng cũng lo vì không biết sẽ sống thế nào với mẹ chồng đây?
N.D