Chỉ vì vô tâm tôi đã mất vợ con mãi mãi

16:51 | 10/06/2021 Doanh Nhân Việt Nam trên Doanh Nhân Việt Nam trên
Chia sẻ
Mặc kệ lời kêu than của vợ, tôi chỉ bảo cô ấy có gì thì đi mà gọi mẹ chồng.

Chúng tôi kết hôn cũng được 3 năm rồi. Ai cũng bảo tôi may mắn khi cưới được người vợ thảo hiền, ngoan ngoãn. Việc lớn việc nhỏ trong nhà gì cũng là đều do cô ấy đảm đương hết. Sáng thì dậy từ 4 giờ sáng để dọn dẹp, chợ búa, cơm bưng nước rót phục vụ nhà chồng ngày hai bữa đều như vắt chanh.

Đến mẹ chồng khó tính như thế mà vợ tôi cũng chẳng mấy khi để bà phải phật ý. Có quát thì cũng chỉ là quát vài câu cho nó có mà thôi. Thế nhưng lúc ấy, tôi lại không thể nào nhận ra được tấm lòng ấy của vợ. Mà tôi chỉ nghĩ rằng đó là trách nhiệm của vợ tôi đối với gia đình nhà chồng mà thôi. 

Duy chỉ có điều chúng tôi kết hôn thế mà mãi không có con. Trải qua một năm đầu, mọi người giục giã nhiều quá, mà mẹ tôi cũng nói suốt ngày cho nên vợ chồng tôi quyết định đi khám. Vấn đề là ở cô ấy. Cô ấy lúc đó đã khóc rất nhiều, thế nhưng tôi hình như không động lòng mà chỉ có trách cứ:

Vì vô tâm tôi đã mất vợ con mãi mãi dù cô ấy đang bầu - Ảnh 1

Duy chỉ có điều chúng tôi kết hôn thế mà mãi không có con (Ảnh minh họa)

– Hóa ra là do em, thế mà anh cứ tưởng là do anh cơ đấy. Em lo mà chữa chạy đi, chứ để lâu là không có được đâu. Dù sao thì anh cũng là con trai một trong nhà, nếu như anh không có con cái thì thiên hạ người ta cười vào mặt cho.

Thay vì an ủi, động viên vợ thì tôi lại nói ra những lời c.ay ngh.iệt như thế đấy. Mẹ tôi cũng chẳng để cho cô ấy yên mà suốt ngày cạnh khóe, nói này nói nọ. Nào thì gà mái không biết đẻ trứng chỉ có vứt đi. Đáng lý ra tôi phải nói mẹ không nên cư xử với cô ấy như thế, thế nhưng tôi lại nghĩ trách nhiệm của một người làm dâu mà cô ấy không thể hoàn thành thì đó là lỗi của cô ấy, mẹ tôi nói thì cũng chỉ là vì muốn cô ấy cố gắng mà thôi.

Rồi không ngờ vợ tôi có thai. Tôi mừng lắm. Cuối cùng thì cũng như trút bỏ được gánh nặng trong lòng. Nhưng có con rồi thì tôi lại muốn nhiều hơn. Tôi muốn vợ sinh cho tôi một người con trai. Ai ngờ, đó lại là con gái. Sự hụt hẫng đó khiến tôi cảm thấy chán nản, mẹ tôi cũng chẳng khác gì tôi hết.

Vì vô tâm tôi đã mất vợ con mãi mãi dù cô ấy đang bầu - Ảnh 2

Bỗng tôi có cảm giác bất an lúc đó vì vợ tôi chưa bao giờ như vậy. Vào phòng, tôi bàng hoàng không thấy vợ đâu (Ảnh minh họa)

Thế là mặc kệ vợ tôi bầu bí đến 6 tháng rồi cũng chẳng có ai để ý, quan tâm cô ấy. Lúc nào cô ấy cũng lầm lũi một mình làm việc, tự đi khám thai. Lâu dần tôi sinh ra cái thói khinh thường cô ấy. Cho đến một hôm, vợ tôi kêu mệt. Cô ấy nói cảm thấy choáng váng, khó chịu, muốn tôi ở nhà với cô ấy. Thế nhưng tôi đã có hẹn đi sinh nhật thằng bạn rồi. Thế là nhanh chóng tôi rời khỏi nhà, mặc kệ lời kêu than của vợ, chỉ bảo cô ấy có gì thì đi mà gọi mẹ chồng. 

Qua một đêm, tôi mệt mỏi trở về nhà thì mẹ tôi hậm hực bảo:

 Vào mà gọi bà cô nhà mày dậy, ngủ trương nứt từ sáng đến giữa trưa rồi, gọi không thấy í ới gì hết.

Bỗng tôi có cảm giác bất an lúc đó vì vợ tôi chưa bao giờ như vậy. Vào phòng, tôi bàng hoàng không thấy vợ đâu. Nhìn quanh cũng không phát hiện ra đồ đạc của cô ấy nữa. Nhấc điện thoại gọi thì thuê bao, trên bàn, tôi phát hiện ra lá đơn ly hôn. Tôi ngỡ ngàng, vợ tôi đã rời b.ỏ tôi như thế. Cô ấy đang bầu bí thì đi đâu được cơ chứ.

Đã cả tháng nay tôi tìm nhưng vẫn không thấy cô ấy đâu. Chuyện kể ra đến chính bản thân tôi cũng không thể nào tin được khi mọi chuyện xảy ra quá nhanh chóng như vậy. Nhanh đến cái mức mà giờ có hối hận cũng không cho phép bản thân mình có cơ hội hối hận. 

N.D