Nói với chồng tôi về chuyện sửa nhà thì anh bảo:
– Nói thật với em anh cũng muốn sửa lắm nhưng ngặt một nỗi tiền bạc lại chẳng có. Thôi thì giờ em quyết sửa anh cũng nghe theo, vợ chồng cùng nhau cố gắng vậy.
Có lời chồng nói, thôi thì có khó khăn cũng là vợ chồng nhau vượt qua, cùng nhau gánh vác. Tiết kiệm lên xuống, làm đủ không biết bao nhiêu việc, cuối cùng thì tôi cũng gom góp đủ 100 triệu. Chẳng phải nói ngoan chứ, số tiền này một phần lớn là công sức của tôi chứ chồng tôi cũng chẳng đưa được mấy đồng.
Thế nhưng là vợ chồng với nhau, chẳng lẽ lại tính toán chuyện này. Còn chưa kịp vui mừng bảo chồng đi gọi thợ đến bàn bạc công việc thì tôi phát hoảng khi số tiền không cánh mà bay. Còn tưởng nhà có t.rộm, tôi hốt hoảng bảo chồng mình thì anh lại tỉnh bơ:
– Anh mang số tiền ấy đưa cho vợ cũ của anh để cô ấy chữa bệnh rồi.
– Anh điên rồi, tại sao anh lại làm thế? Anh có biết để có số tiền ấy em phải khổ sở, vất vả ra sao không?
– Anh biết, nhưng vợ cũ của anh ốm nặng quá. Tình nghĩa khi xưa anh chẳng thể ngoảnh mặt làm ngơ được.
– Thế còn mẹ con tôi thì sao chứ? Anh lo cho cô ta thế anh không nghĩ tới vợ con anh à?
Tôi gào lên đau đớn, ai dè anh ta bảo:
– Em có anh rồi còn gì, cô ấy ốm đau có ai lo đâu. Thôi thông cảm cho anh.
Chồng tôi dứt lời cũng đủng đỉnh bỏ đi, tôi ức đến nghẹn cả họng. Số tiền ấy phải rất vất vả tôi mới có thể dành dụm được, cũng là để lo cho con cho cái mà thôi. Giờ chồng tôi nhất định không đi lấy lại số tiền đó, tôi thì chẳng lẽ lại đến đòi thẳng. Tôi giờ phải làm thế nào đây mọi người, chẳng lẽ chịu mất trắng?
N.D