Con dâu khóc nghẹn khi mẹ chồng không cho cháu ăn sữa mẹ
Vẫn còn nhớ ngày đầu về ra mắt, mẹ chồng lúc đó nhìn em với ánh mắt hình viên đạn. Em biết mẹ chồng không hề ưng gì em. Việc bà chấp nhận đám cưới này chẳng qua cũng là vì con trai bà mà thôi. Nghĩ cũng đúng thôi. Nhà bà cũng danh giá, kinh tế có điều kiện. Còn nhà em, ở quê, bố mẹ chỉ làm nông. Nhìn tới nhìn lui thì hai gia đình chẳng có gì là hợp nhau hết. Em cũng chẳng dám trách mẹ chồng.
Mẹ nào mà chẳng muốn con mình có cuộc sống hạnh phúc, cưới được vợ đẹp, hai bên môn đăng hộ đối chứ. Em cố gắng chiều theo ý mẹ chồng với hy vọng sống cùng nhau lâu ngày thì bà sẽ hiểu được lòng em. Ai ngờ càng ngày mẹ chồng càng khó tính, càng không ưa em dù cho em cố gắng như thế nào đi chăng nữa.
Em vừa kéo áo lên định cho con bú vì sữa cũng may mắn đã về rồi thì mẹ chồng bất ngờ xông vào (Ảnh minh họa)
Ngay cả khi em có thai, còn tưởng đứa con sẽ gắn kết tình cảm của mình với mẹ chồng thì cũng chỉ là do em ảo tưởng.
Tủi thân, mệt mỏi, chán nản cũng muốn buông xuôi nhưng chồng em lại động viên:
– Cố gắng vì anh. Có khi cháu ra đời, mẹ lại thiện cảm với em hơn.
Nói thật chứ em chẳng mong điều này, chỉ dám mong mẹ chồng sẽ không ghét bỏ con em mà thôi. Cơn đau dường như đã vắt kiệt hết sức lực của em. Nghe được tiếng con khóc, em mới thở phào nhẹ nhõm một chút rồi lịm dần đi. Được bế con trên tay, em mừng rơi nước mắt. Bác sĩ nói mẹ con sẽ gắn kết hơn nếu con được bú mẹ. Em vừa kéo áo lên định cho con bú vì sữa cũng may mắn đã về rồi thì mẹ chồng bất ngờ xông vào giật lại con em:
Sợ làm lớn tiếng ở viện cũng không được nên em đành im lặng (Ảnh minh họa)
– Cô đang làm cái gì đấy?
– Dạ con cho cháu bú ạ.
– Không được. Nhà này không thiếu gì tiền mua sữa ngoài. Sữa của cô làm gì có chất gì.
– Nhưng mẹ ơi bác sĩ bảo…
– Bác sĩ bảo cái gì tôi không quan tâm. Cháu tôi là nhất.
Em bàng hoàng trước lời mẹ chồng. Sợ làm lớn tiếng ở viện cũng không được nên em đành im lặng. Rời viện về nhà, căng sữa tức ngực em ôm con đang khóc vì đói lên cũng định cho bú thì mẹ chồng lại một lần nữa ngăn cản:
– Tôi nói đây là lần thứ 2 và cũng là lần cuối cùng nhé. Cô không được cho cháu tôi uống sữa của cô.
– Sữa mẹ là tốt nhất mà mẹ ơi.
– Tốt cái gì mà tốt. Uống để lây cái sự ngu dốt, quê mùa à. Nhà này có một đứa quê mùa, ngu dốt như cô là quá đủ rồi, không cần thêm nữa đâu. Cháu tôi tôi sẽ tự chăm sóc.
– Mẹ quá đáng vừa thôi ạ, con con đẻ con chăm thế nào là quyền của con ạ, chẳng có gì tốt bằng sữa mẹ cả.
– Nó là con cô nhưng cũng là cháu tôi, tôi có quyền.
Em đưa mắt ra nhìn chồng cầu mong anh sẽ giúp mình nói vài lời với mẹ chồng. Thế nhưng không ngờ anh lại im lặng. Sự im lặng của chồng khiến cho em đau đớn vô cùng, sao anh ta nhu nhược đến thế. Nhìn chồng mà bất lực và hiểu rằng mình sẽ chẳng được ai bênh vực dù bản thân làm đúng và em sẽ phải chấp nhận sự im lặng cả đời này.
Giờ sinh con 6 ngày rồi mà ngực căng sữa, đau đớn, khó chịu chỉ có thể vắt ra bỏ đi vì cất tủ lạnh thì mẹ chồng em cũng bỏ hết vào sọt rác. Con thì gào khóc vì uống sữa ngoài không quen mà mẹ chồng nhất định không cho em cho cháu bú. Chỉ có đêm đến bà đi ngủ em mới dám cho con ti. Xót con, em chỉ biết khóc, nói với chồng thì anh lại cứ chiều mẹ đi rồi anh với mẹ sau. Em biết chờ đến bao giờ đây ạ. Con em sinh mà em lại không được chăm sóc. Giờ chẳng lẽ em cứ thế ôm con đi mặc kệ tất cả hay sao?
N.D