Em chồng quá đáng tôi ra ở riêng mà mẹ chồng vẫn bắt về lo cơm nước
Ngay từ đợt yêu nhau về ra mắt tôi đã biết cô em gái người yêu quá đáng rồi. Nhưng dịp ấy nghĩ em ấy đi lấy chồng rồi, mình về làm dâu thì thi thoảng lễ tết mới giáp mặt nhau thôi, lúc đó cứ cố gắng nín nhịn nhau đi là xong chuyện.
Vậy mà suýt chút nữa đám cưới của chúng tôi cũng bị hoãn vì em ấy. Chẳng là 1 lần tôi đến chơi thì em ấy cùng chồng cũng qua chơi. Sau đó thì em rể của bạn trai tôi về trước vì có hẹn. Lúc tôi chuẩn bị ra về thì em gái bạn trai mới bù lu bù loa lên là mất cái dây chuyền. Mà tôi thì lại là người ngủ trưa trong cái phòng em ấy để túi.
Tôi đã thề là không động đến cái túi nhưng em ấy vẫn bảo: “Thế chẳng lẽ cái dây có chân nó biết chạy đi chỗ khác. Cầm rồi thì bỏ ra không thì không xong với con này đâu”. Thậm chí mấy hôm sau em ấy vẫn nhắn tin đòi dây tôi trong khi tôi không lấy. Lúc đó đã nghĩ tới chuyện hủy đám cưới rồi vì như thế làm sao về chung một nhà được.
“Em đừng chấp nó, tính nó từ bé được mẹ chiều nên chưa biết đúng sai đã làm ầm lên như vậy”. (ảnh minh họa)
May làm sao cuối cùng bạn trai gọi điện nói dây chuyền đó là do em rể lấy của vợ mang đi bán. Ôi tôi thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng em gái anh vẫn chẳng 1 câu xin lỗi tôi, anh thì doa dịu bảo: “Em đừng chấp nó, tính nó từ bé được mẹ chiều nên chưa biết đúng sai đã làm ầm lên như vậy”.
Rồi chúng tôi cưới nhau, nhưng được đúng 1 tháng thì em gái chồng vác vali quần áo cùng với đứa con hơn 1 tuổi về ở. Chồng cờ bạc lô đề nợ nần nên chủ nợ đến đòi và dọa, em ấy quyết định ly thân.
Cả nhà ai cũng thương em ấy, nhất là mẹ chồng tôi. Tuy nhiên về cả tuần trời nhưng em ấy chỉ ở nhà ăn với ngủ rồi lướt điện thoại, chứ không hề đi làm nuôi con. Em ấy đang đi làm và tự ý nghỉ việc chứ không phải người ta đuổi.
Ăn uống thì bày ra đó và để tôi dọn, cơm nước cũng là tôi nấu, đến cái bỉm của con thay ra em ấy cũng vất luôn ở nhà tắm. Mẹ tôi trông cháu và đi chợ mua rất nhiều đồ bổ về dặn tôi hầm cho con gái bà ăn:
– Nó khổ lắm rồi, phải tẩm bổ cho nó lại sức.
– Nhưng mà cứ ở nhà chơi thế này thì lấy tiền đâu nuôi thằng bé hả mẹ, trong khi bố nó đã như vậy rồi, nhà chồng cũng không nhờ được.
– Thì ông bà ngoại với các bác nó phải đứng ra cáng đáng chứ còn sao nữa. Chồng nó như thế nó đã khổ tâm lắm rồi, giờ bắt nó còng lưng kiếm tiền nữa nhỡ nó nghĩ quẩn thì sao?
Mẹ chồng tôi nói buồn cười và vô lý quá nhưng tôi không dám cãi lại. Thời điểm đó tôi cũng dính bầu, bầu bí những tháng đầu tôi nghén nặng lắm, cứ nôn ọe suốt, sợ cả mùi cơm thế nhưng về đến nhà vẫn chưa có ai nấu thì tôi lại phải nấu.
Có bận nấu xong bữa tôi nôn đúng 10 lần nên mới bảo với em chồng:
– Chị nghén quá, em ở nhà không bận gì thì nấu hộ chị bữa cơm.
– Tôi còn phải trông con tôi.
– Thằng cu đã có bà trông rồi mà.
– Nếu chị cảm thấy nấu cơm vất vả thế thì từ mai mẹ con tôi tự lo ăn ngoài, còn nhà này mặc kệ chị lo.
Vậy là từ hôm sau em ấy gọi đồ ăn bên ngoài về. Ăn xong vất tung tóe khắp nơi tôi lại phải dọn, mẹ chồng mua đồ về nấu tẩm bổ gọi thế nào em ấy cũng không ra ăn:
– Mẹ cho con dâu quý hóa của mẹ ăn ấy, chứ con là cái đứa về đây ăn bám sao dám ăn.
– Nó lại làm gì con à, đứa nào dám không cho con ăn.
Chẳng cần biết phải trái thế nào mẹ chồng ra chửi tôi một mẻ, em chồng được đà:
– Cái loại bố mẹ không biết dạy, về nhà chồng mà tị với em chồng cả việc nấu cơm. Đi lấy chồng thì phải hầu nhà chồng nghe chưa.
– Thế sao cô không về nhà chồng cô mà hầu.
– Ối mẹ ơi chị ta đuổi con kìa, chị ta có quyền gì mà đuổi con hả mẹ? Con đi ch.ết đay.
– Chị… chị có quyền gì mà đuổi con tôi hả? Chị láo vừa thôi.
Tôi không nói được gì chỉ biết về phòng khóc, chồng ở giữa vợ với mẹ và em gái cũng chẳng biết phải làm gì. Nhưng đêm đó tôi đã quyết, kiểu gì cũng phải ra riêng thôi chứ thế này không sống được.
Được rồi, thích ra thì tùy chị nhưng tối đến vẫn phải về cơm nước dọn dẹp ở đây. (ảnh minh họa)
Sáng hôm sau tôi xin phép mẹ chồng:
– Con giờ bầu bí không đi lại xa được, công ty con lại cách nhà hẳn 15 km nên con xin mẹ cho con ra ngoài ở trọ gần công ty để đi làm cho tiện.
– Á à, 2 vợ chồng anh chị giờ đòi ra riêng đấy.
– Chồng con có ra hay không là tùy anh ấy, con thì nghĩ vì con con nên con phải làm thế.
– Được rồi, thích ra thì tùy chị nhưng tối đến vẫn phải về cơm nước dọn dẹp ở đây.
Đứa em chồng vênh mặt sung sướng nhưng tôi đáp trả thẳng:
– Ai ăn người ấy nấu, nhà ai người nấy dọn. Con là dâu chứ không phải là ô sin.
Rồi kéo vali quần áo ra gọi taxi luôn, chồng có đi theo hay không tôi cũng không quan tâm. Mình giờ phải nghĩ cho mình và con đã, cứ ở đây không cẩn thận có ngày mẹ con tôi phải đi cấp cứu.
N.D