Nhà chung cư có gần 60m2 bé tí mà vợ cứ đòi đón bố đẻ lên chăm

08:29 | 30/06/2021 Doanh Nhân Việt Nam trên Doanh Nhân Việt Nam trên
Chia sẻ
Tôi tuyên bố thẳng: “Thế thì đấy, nhà bố đẻ cô cho tiền mua cô đón ông ấy lên đây mà chăm còn bố con tôi ra ngoài thuê trọ".

Tôi với vợ cố gắng mãi cuối cùng cũng mua được căn chung cư gần 60m2. Sở dĩ mua được căn nhà này cũng là nhờ sự quyết đoán của vợ tôi. Lúc cô ấy bảo mua nhà tôi còn cười nhếch mép:

– Đùa à, tiền đâu mà mua. 2 vợ chồng có tí tiền mà bày đặt mua nhà.

– Mấy năm qua em góp được 500 triệu rồi với lại bố có mảnh đất nhỏ nhưng vào diện quy hoạch nên họ thu hồi và trả cho 1 tỷ. Bố bảo muốn mua nhà cứ lấy mà dùng.

– Thật á?

– Vâng.

Thế là vợ tôi chốt mua căn chung cư này. Tuy nhiên lúc đầu bạn bè khuyên tôi có tiền mua mặt đất nên tôi cũng không cho cô ấy mua căn chung cư, nhưng vợ nhất quyết:

Nhà chung cư có gần 60m2 bé tí mà vợ cứ đòi đón bố đẻ lên chăm - Ảnh 1

Tôi với vợ cố gắng mãi cuối cùng cũng mua được căn chung cư gần 60m2 (ảnh minh họa)

 Lương 2 vợ chồng đều thấp nên anh mau được mảnh đất rồi biết đến khi nào mới có tiền xây được nhà? Chi bằng mua nhà ổn định chỗ ở luôn đi, không phải ở trọ khổ sở nữa. Sau tiết kiệm được lại tính tiếp…

Vì tiền cô ấy xin được của bố cô ấy nên tôi cũng đành để vợ quyết. Sau khi mua được căn này mời bạn bè đến chơi thì ai cũng khen rẻ và đẹp, nằm ở vị trí thuận lợi tiện vô cùng. Bản thân tôi vẫn thích căn chung cư cao cấp rộng cả 100m2 như nhà sếp của tôi cơ, nhưng mà thôi mình ít tiền thì ở tạm cũng được.

Nhưng vợ chồng tôi và con dọn về nhà mới được 5 tháng thì bố vợ tôi ở quê phải vào viện. Vì ông chỉ có mình vợ tôi là con nên cô ấy đã xin nghỉ làm 1 tuần về quê xem bố thế nào. 1 tuần vợ đi vắng, tôi phải chăm con nên không được đi đá bóng, đi bia bọt với bạn bè thành ra ức chế vô cùng.

Chủ nhật vợ lên tôi bảo luôn:

– Ở nhà trông con đi anh đi làm trận bóng đây, cả tuần nay đi làm về là ở tịt nhà với con cứ như tù giam lỏng.

– Anh đi nhanh rồi về. Sáng mai em lại về quê sớm. Sức khỏe bố không ổn rồi.

– Cái gì? Anh không chăm con được nữa đâu, em về thì mang con về theo đi.

Cứ ngỡ tôi nói thế thì vợ không về nữa vì tôi đoán bố vợ tôi chỉ ốm vặt như mấy lần trước thôi. Ai ngờ sáng hôm sau cô ấy đi thật. 2 ngày rồi 3 ngày cô ấy vẫn không lên, tôi gọi điện làm um lên vợ chồng lại cãi nhau:

– Anh làm chồng mà sao không biết nghĩ cho vợ. Bố tôi ốm cấp cứu trong bệnh viện tôi không chăm thì ai chăm. Anh có biết giờ bố tôi liệt nửa người rồi không?

– Cái gì? Ông bị liệt á.

Bản thân tôi lần này cũng không ngờ bố vợ bị nặng như thế. Hết tuần đó vợ tôi trở lên, người mệt mỏi gầy đi trông thấy. Tôi hầm cho cô ấy bát cháo chim ăn cho lại sức:

 Bố giờ thế nào? Ai chăm bố?

– Em đang nhờ bác Loan (chị gái bố chồng tôi) chăm ông, nhưng cũng không thể nhờ bác ấy lâu dài được vì bác còn phải chăm cháu bác nữa. Với lại người ta cũng chỉ thấp thoáng chạy sang nhìn qua, rồi đến bữa mang cháo sang đút cho bố thôi. Em sợ đêm hôm bố làm sao thì…

– Nhưng giờ nhà neo người, vợ chồng mình lại ở xa biết làm sao được.

– Hay là em tính… đưa bố lên đây để mình chăm sóc luôn. Bố ở đây vừa có con cháu vui vẻ, đêm hôm mình có thể sang nhìn thấy bố bất cứ lúc nào nên cũng đỡ lo. Hôm qua mấy bác cũng bảo em nên làm như thế.

– Em điên à. Nhà chung cư chưa đầy 60m2 bé tí chật chội mà em đòi đưa ông lên đây chăm sóc. Đi làm cả ngày ai ở nhà chăm ông.

– Nhà mình giờ 1 phòng ngủ vẫn trống mà, để bố nằm ở đó. Công ty em gần nên sáng em lo cho bố xong rồi đi làm, trưa em lại về, nói chung là em thu xếp được.

– Thôi thôi tự nhiên trong nhà có người bệnh con mình nhỏ, sức đề kháng kém rồi nó cũng đổ bệnh sớm thôi. Với lại họ hàng nhà anh biết được họ nói anh không ra sao, bố mẹ đẻ không chăm lại đi chăm bố mẹ vợ.

Nhà chung cư có gần 60m2 bé tí mà vợ cứ đòi đón bố đẻ lên chăm - Ảnh 2

Nhà chung cư chưa đầy 60m2 bé tí chật chội mà em đòi đưa ông lên đây chăm sóc. (ảnh minh họa)

– Con mình 3 tuổi rồi chứ có phải mới đẻ đâu. Ông bà nội còn khỏe cần gì chăm.

– Đã bảo là em đừng có tính kiểu đó nữa, để ông ở quê cho thoáng mát, lên đây thêm người ngột ngạt anh không sống được.

– Anh ích kỉ nó vừa thôi, không có bố tôi anh làm gì có căn nhà này.

– Thế thì đấy, nhà bố cô cho tiền mua cô đón ông ấy lên đây mà chăm còn bố con tôi ra ngoài thuê trọ.

Tôi không nhẫn nhịn thêm được nữa nên tuyên bố thẳng như thế. Vợ cứ đón bố lên là tôi đưa con đi. Mấy hôm nay cô ấy cứ nói tôi quá đáng thế nọ thế kia, mọi người bảo tôi quá đáng hay vợ tôi không biết nghĩ cho chồng.

N.D