Nhân tình bầu con trai giám đốc ly hôn vợ luôn, ai dè lại không phải con mình
Sau khi vợ sinh đứa thứ 2 lại là con gái, tôi đã bảo thẳng cô ấy:
– Kiểu gì cũng phải đẻ bằng được thằng con trai đấy, cô phải tìm thầy tìm thuốc ngay đi là vừa.
– Thôi em không đẻ nữa đâu. Nhà mình có điều kiện như nhà người ta đâu mà đẻ lắm. Với lại 2 lần em sinh mổ rồi, chửa lần nữa bác sĩ bảo không cẩn thận bục dạ con thì khổ cả mẹ lẫn con.
– Tôi không quan tâm cô mổ 2 lần hay 3 lần, tôi chỉ quan tâm việc cô đẻ con trai cho tôi thôi.
Tôi không quan tâm cô mổ 2 lần hay 3 lần, tôi chỉ quan tâm việc cô đẻ con trai cho tôi thôi. (ảnh minh họa)
Nhưng vợ lại không nghe lời tôi lén đi triệt sản để không thể sinh thêm con nữa. Hơn 1 năm trời tôi chờ đợi con mà không có cuối cùng tôi mới tìm thấy cái giấy tờ cô ta đi triệt sản. Điên lắm nhưng không làm gì được.
Cô ta dám làm thế thì tôi ra ngoài kiếm con cho cô ta biết tay. Suốt 1 năm trời làm được đồng nào tôi đưa cho nhân tình hết chứ không đưa cho vợ. Vợ hỏi tiền đóng học cho con tôi còn chửi cho:
– Tiền của tôi không phải cho lũ vịt giời. Con cô cô tự nuôi, thằng này dành tiền nuôi con trai thôi.
Cuối cùng thì bồ tôi cũng có bầu. Ngay khi biết cái thai trọng bụng cô ấy là con trai tôi đã chuyển hết 100 triệu tiền tiết kiệm của 2 vợ chồng từ trước cho bồ luôn.
Lúc vợ tôi biết chuyện cô ta làm um lên, khóc lóc như nhà có đám nhưng cũng chẳng giải quyết được gì. Tôi lại còn ném luôn vào mặt cô ta lá đơn ly hôn đã kí sẵn:
– Kí đi, ra tòa là xong. Kết thúc, cô nuôi 2 đứa con đi chứ vịt giời tôi không nuôi đâu. Hàng tháng tôi chu cấp tiền.
Nói thì nói thế thôi chứ tôi không chu cấp thì cô ta cũng chẳng làm gì được, có bao nhiêu tôi sẽ đưa bấy nhiêu.
Ngày tòa giải quyết xong xuôi, căn nhà được bán chia đôi, tôi xách đồ sang nhà bồ ở. Trước đó cô ấy bảo tôi muốn đến lúc nào thì đến, thậm chí còn nói bỏ vợ già đi vì ngày nào cô ấy cũng muốn được tôi nấu ăn cho. Tôi nấu khá ngon và biết nấu nhiều món. Nghĩ tới cảnh sẽ ngày ngày sống ngọt ngào bên bồ lòng tôi lại rạo rực.
Nhưng rồi khi vừa thấy tôi kéo vali đến cổng cô ấy bước ra nhưng không mở cổng mà hỏi:
– Anh sang đây làm gì?
– Anh ly hôn vợ rồi, anh sang chăm sóc cho mẹ con em. Anh sẽ nấu thật nhiều món để cho em tẩm bổ, cho con trai của chúng ta được khỏe mạnh.
– Anh có phải là chủ cái thai đâu, bố nó giàu hơn anh nhiều.
– Em nói thế là sao cơ?
– Thì cái thai không phải con anh đâu, bữa trước là em nhầm đấy. Bố thằng bé chuyển cho em hẳn 1 tỷ chứ không phải 100 triệu như anh đâu. Mà bố nó cũng đưa em đi ăn nhà hàng bây giờ chứ em không cần đầu bếp là anh nữa anh nhé.
Cái thai không phải con anh đâu (ảnh minh họa)
– Em… em đang đùa anh à? Em đùa anh đúng không?
– Em nói thật mà chứ có đùa anh đâu. Em yêu nhiều người để sau còn có đường chọn lựa chứ cặp với mỗi mình anh thì có mà đói dài răng. Thôi anh về đi, thằng bé không phải con anh đâu nhé.
Tôi há hốc mồm kinh ngạc, không tin vào những gì nhân tình nói, định gọi hỏi lại nhưng cô ấy đã đi thẳng vào trong nhà rồi. Một chiếc ô tô tiến đến bấm còi inh ỏi ý chỉ tôi nhường đường.
Tôi nép về 1 bên, 1 người đàn ông sang trọng bước xuống. Cô bồ của tôi bước ra, mặc nguyên cái váy tôi mua 10 triệu tặng cô ấy hôm biết bầu con trai. Người đàn ông kia đỡ cô ấy lên ô tôi rồi họ đi thẳng, tôi biết mình đã ngu quá ngu rồi. Nhìn cảnh đó tôi thấy chua chát, đúng là quả báo. Tôi về xin vợ tha thứ, thì mẹ con cô ấy cũng đã đi đâu rồi. Tìm gặp vợ không gặp, xin quay lại vợ không đồng ý, tôi phải làm gì đây?
N.D