Chồng có bồ, tôi đã bắt anh phải cắt đứt toàn bộ quan hệ với cô ta rồi. Thế nhưng không hiểu tại sao anh vẫn cứ lén lút qua lại với cô ta đến cái mức có thai. Thậm chí còn về nhà khóc lóc với tôi rằng:
– Anh cầu xin em đấy. Coi như em không thương anh, em hận cô ấy thì cũng nên xót xa cho đứa trẻ trong bụng cô ấy. Dù sao thì trẻ con cũng không có tội. Giờ chỉ cần em chấp nhận cho cô ấy sinh con ra thôi, anh hứa sẽ giải quyết ổn thỏa tất cả mọi việc, không để cho mẹ con em phải thiệt thòi đâu.
Chồng tôi cũng khá lắm, biết đá.nh trúng tâm lý thương con cái của tôi. Còn cả cô ả kia nữa, cô ta đến tận nhà rồi q.ùy xuống xin tôi tha thứ. Nhưng chẳng hiểu sao nhìn cái điệu bộ của cô ta, tôi chỉ ngửi thấy sặc mùi thảo mai, dối trá mà thôi. Tôi không tin cô ta mang thai con của chồng mình. Cô ta tôi đã điều tra rồi, cũng là cái loại phụ nữ lăng nhăng. Miệng thì lúc nào cũng bảo chỉ có một mình chồng tôi, đây là lời chồng tôi kể lại chứ tôi hơi đâu đi nghe chuyện của chúng nó.
Mặc dù ả kia không nhà tôi, nhưng tôi ngày nào cũng cơm bưng nước rót, chăm sóc, hầu hạ phục vụ tận chân răng (Ảnh minh họa)
Thế nhưng sau lưng lại thấy lén lút qua lại với bao nhiêu gã đàn ông khác để kiếm tiền. Nhưng tôi dám chắc là chồng tôi lúc này, cho dù tôi có nói thế nào đi chăng nữa thì anh cũng sẽ chẳng tin đâu. Bởi trong mắt anh, cô người tình kia là người phụ nữ đang phải chịu rất nhiều thiệt thòi, khổ sở khi mang thai con anh mà không danh chính ngôn thuận.
Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện ly hôn ngay thế nhưng ly hôn cứ thế này thì thường quá. Tôi muốn dạy cho chồng một bài học nhớ đời về cái thói lăng nhăng rồi ly hôn cũng không muộn.
Mặc dù ả kia không nhà tôi, nhưng tôi ngày nào cũng cơm bưng nước rót, chăm sóc, hầu hạ phục vụ tận chân răng. Cứ đến kì khám thai thì lại đưa cô ta đi khám tận tình, chu đáo. Thiên hạ người ta biết chuyện mắng tôi ngu. Thế nhưng tôi chỉ cười, tôi chả ngu đâu. Còn ả bồ kia, được thể, ả cố tình làm khó tôi. Nấu nướng thì ăn như lợn, thế nhưng miệng vẫn cứ chê ỏng chê eo. Tôi chỉ coi như gió thoảng qua tai thôi.
Nhìn tờ đơn ly hôn, bất ngờ anh ôm lấy chân tôi mà khóc lóc (Ảnh minh họa)
Còn về phần chồng tôi, chứng kiến tôi tận tụy, nhẫn nhịn, chịu đựng như thế, anh lại đối xử với tôi tốt hơn. Lúc nào cũng tỏ ý quan tâm, nhẹ nhàng hỏi han. Tiền bạc cũng đưa cho tôi giữ hết. Cô ả kia có khó chịu thì anh lại thẳng thừng khiến tôi bất ngờ:
– Thì bây giờ vợ anh lo cho em đến từng cái tăm rồi, em còn muốn cái gì nữa.
Cô ta thế mà lại im re. Rồi cũng chờ được đến cái ngày cô ta sinh nở. Nhìn đứa trẻ đỏ hỏn trên tay mình, tôi cũng thấy thương xót cho nó. Chỉ hy vọng, dù có chuyện gì xảy ra thì nó sẽ vẫn sống tốt được. Nhìn kết quả xét nghiệm ADN, tôi cười mỉa. Cầm thêm cả lá đơn ly hôn trên tay, nhìn chồng đang cưng nựng đứa con bên cạnh cô bồ, tôi dán cả đôi tờ giấy lên trên mặt chồng:
– Trách nhiệm của tôi chấm dứt ở đây nhé.
– Em nói thế là sao? Giấy tờ gì đây?
Cầm lên tờ xét nghiệm ADN, chồng tôi tái mặt rồi quay ra cho ả nhân tình mình vẫn yêu thương một cái bạt tai trời giáng. Nhìn tờ đơn ly hôn, bất ngờ anh ôm lấy chân tôi mà khóc lóc:
– Anh ngu, là anh dại, anh bị lừa khiến cho em phải khổ. Em tha thứ cho anh có được không? Anh cầu xin em đấy!
– Anh cứ vun đắp cho gia đình nhỏ của mình đi, người chồng như anh, tôi cũng chẳng cần thiết nữa đâu.
Tôi mặc kệ lời cầu xin, khóc lóc của chồng, vẫn cứ đủng đỉnh đi thẳng. Cuộc hôn nhân như thế này, tôi chẳng còn muốn thiết tha gì nữa. Bao nhiêu khổ cực, tôi có chịu thì cũng đã chịu đủ rồi, từ hôm nay, tôi sẽ rũ bỏ mọi muộn phiền, dồn hết tâm sức để chăm sóc cho các con, cho gia đình của mình.
Chỉ có điều, nghe tiếng khóc của đứa trẻ mới sinh kia, chẳng hiểu sao tôi cứ cảm thấy đau lòng quá. Biết là sự thật thì phải được phơi bày, nhưng trẻ con thì không có tội. Tôi chỉ mong đứa trẻ có thể sống tốt được thôi.
N.D