Vì cố đứa con trai mà tôi mất vợ mãi mãi, giờ có nên kiếm mẹ mới cho con
Lúc vợ tôi sinh bé thứ 2 là con gái mẹ tôi đã nói thẳng ở bệnh viện:
– Đứa thứ 3 không sinh được con trai thì xác định bế con đi khỏi nhà tôi luôn.
– Nhưng mẹ ơi lần này vợ con sinh khó, may mắn lắm mẹ con nói mới không sao, bác sĩ khuyên dừng luôn mẹ ạ. Chứ đẻ nữa là nguy hiểm cả mẹ lẫn con ấy.
– Vớ va vớ vẩn, các cụ ngày xưa sinh cả chục đứa liền chẳng làm sao hết. Nhà tao phải có thằng đích tôn nối dõi.
Rồi bỏ bỏ mặc tôi chăm vợ con còn bà về nhà luôn. Lúc đó ở viện ai cũng bảo mẹ tôi ghê gớm, họ bảo tôi là đàn ông phải có chính kiến phải biết thương lấy vợ con. Để nữa rồi mất vợ mất con lúc đấy hối không kịp đâu.
Nhà tao phải có thằng đích tôn nối dõi. (Ảnh minh họa)
Được mọi người đả thông tư tưởng nên tôi cũng quyết định sẽ không bắt vợ đẻ thêm nữa, còn dự định mình sẽ đi triệt sản để đỡ làm khổ vợ con. Nhưng lúc vợ ra viện thì mọi chuyện lại khác hoàn toàn. Tôi phải đi làm chứ không thể nào nghỉ ở nhà chăm vợ mãi được nên tất cả đều nhờ vào mẹ tôi.
Mẹ tôi thì tính hay nói, đi làm về đến nhà ngày nào bà cũng ca cẩm:
– Nhà người ta có cháu đích tôn nối dõi nên giờ yên tâm ngồi hưởng phúc rồi còn tôi thì gần đất xa trời mà chưa biết thằng đích tôn nó ở đâu. Nhà này mất giống mất thôi.
– Vợ con chắc thôi không đẻ nữa đâu mẹ ạ.
– Cái gì mà không đẻ. Vợ này không đẻ được thì vợ khác đẻ. Mày bỏ nó đi tao cưới đứa khác cho, nó đẻ cho mày cả đàn con trai luôn…
– Con… con không bỏ vợ con con được…
– Thế thì đẻ tiếp.
Ngày nào mẹ tôi cũng than, cũng thúc ép như vậy nên tôi bị tâm lý nhiều lắm. Đi làm thì thôi về nhà là đầu đau như búa bổ, ăn cơm cũng chẳng ngon. Khi con được 7 tháng tôi quyết định bảo vợ:
– Hay mình sinh thêm đứa con trai đi em. Chứ không ngày nào mẹ cũng nói thế này anh sống không yên…
– Nhưng bác sĩ nói em như thế…
– Bác sĩ bảo sẽ nguy hiểm nhưng trong thai kì mình thăm khám tử tế có vấn đề gì bác sĩ sẽ can thiệp ngay cho thì anh nghĩ chắc chắn là không sao đâu…
– Em..
Cuối cùng vợ cũng nghe tôi và quyết định bầu bé thứ 3. Ơn giời là con trai. Mẹ tôi bảo: “Đấy, không nghe tao có phải là không có đứa chống gậy không. Chỉ có thằng đàn ông ngu mới nghe lời vợ”. Tôi cũng chẳng muốn đôi co với bà nên đành im lặng.
Những mốc siêu âm quan trọng bác sĩ dặn tôi đều đưa vợ đi khám đầy đủ. Bác sĩ bảo làm gì tôi cũng làm theo cứ nghĩ sẽ đến ngày mẹ tròn con vuông, con tôi khỏe mạnh chào đời. Nhưng hỡi ôi khi vợ bước vào giữa tháng thứ 8 của thai kì thì đêm đó cô ấy bị đau bụng dữ dội.
Trời mưa như trút nước tôi không tài nào bắt xe được. Phải 2 tiếng sau ngớt mưa tôi mới gọi được taxi đưa vợ đến viện cấp cứu. Nhưng rồi khi bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra thông báo cái tin làm tôi ngã quỵ: “Vợ con anh nguy kịch lắm, chúng tôi sẽ có gắng hết sức”.
Bác sĩ cũng đã làm hết sức mình nhưng chỉ cứu được đứa con trai của tôi thôi, còn vợ tôi thì đã ra đi mãi mãi. Tôi gào khóc trong bệnh viện nhưng chẳng ích gì nữa. Sáng hôm sau mẹ tôi vào, bà động viên tôi: “Thôi giữ được thằng cháu đích tôi là nhà mình có phúc rồi con à, vợ mất thì lấy vợ khác”.
“Thôi giữ được thằng cháu đích tôi là nhà mình có phúc rồi con à, vợ mất thì lấy vợ khác”. (ảnh minh họa)
Tôi đưa vợ về lo hậu sự, con tôi thì phải để lại bệnh viện vì sinh non. Nhìn 2 đứa con thơ quấn khăn tang mà lòng tôi thắt lại. Con ở viện nửa tháng thì được về, thằng bé phải ăn sữa ngoài nhưng ăn ít lắm. Mỗi lần tôi bế con nó lại rúc rúc vào người bố như đang đi tìm hơi mẹ vậy. Thương con đến thắt ruột.
Có những đêm đứa nhỏ thì khóc dỗ không được, 2 đứa lớn thì cứ hỏi bố mẹ đâu, sao mẹ đi lâu về thế mà lòng tôi tan nát. Mẹ tôi bảo hay là kiếm mẹ mới để chăm sóc, bảo ban, dạy dỗ đám trẻ cho chúng nó khỏi hỏi về mẹ nó với lại sau này mình tôi làm sao mà chăm cả 3 đứa được. Nghĩ mẹ tôi nói cũng đúng, nhưng vợ tôi vừa mới mất làm thế sợ hàng xóm lại dị nghị nọ kia.
Thật lòng tôi chỉ thương lũ con thiếu bàn tay chăm sóc của mẹ chúng sẽ thiệt thòi nhiều lắm. Mọi người bảo tôi có nên tìm mẹ cho con ngay lúc này hay để một thời gian nữa??
N.D