Nhiều lúc nghĩ không hiểu tại sao khi xưa tôi lại có thể dễ dãi với chồng mình đến như vậy. Lúc yêu nhau thì cũng biết rõ cái tính anh mải chơi, nhiều lúc còn ích kỉ, chỉ biết suy nghĩ riêng cho bản thân mình.
Thế nhưng lúc đó tôi cứ như thể bị những lời ngon ngọt của chồng làm cho mù quáng, cứ thế tin mà chẳng suy nghĩ gì nhiều cả. Để rồi khi chính thức về chung sống một nhà mới biết anh lười biếng và ỉ lại nhiều đến cái mức độ nào.
Cưới nhau xong, đã là vợ chồng rồi thì có nghĩa việc gì trong gia đình cũng đều phải bình đẳng. Đằng này từ việc lớn đến việc nhỏ, bất cứ việc gì trong nhà cũng đều đến tay tôi hết cả. Không một việc gì là tôi không phải làm từ rửa bát, quét nhà, đổ rác thì thôi đi, đằng này đến cả sửa cái ống nước, thông cái bồn cầu bị tắc cũng đến tay tôi. Nghĩ mà chán nản, mệt mỏi vô cùng. Nhiều lúc bực cũng phải phát cáu lên:
Còn tưởng được như vậy, cho đến khi tôi có thai thì sự ỉ lại của chồng tôi vẫn là cứ y nguyên (Ảnh minh họa)
– Anh cứ như ăn gửi nằm nhờ ở cái nhà này ấy. Sao anh không động tay vào mấy việc trong nhà để giúp đỡ em đi chứ.
– Ôi dào ơi, toàn cái việc đàn bà sao em cứ bắt anh phải làm như thế. Mà đừng có tị với anh như thế, sau này em có thai rồi, lúc ấy không phải động tay vào việc gì hết, anh làm tất.
Còn tưởng được như vậy, cho đến khi tôi có thai thì sự ỉ lại của chồng tôi vẫn là cứ y nguyên. Cũng may là tôi bầu bí khỏe mạnh, không nghén ngẩm gì chứ nếu không không biết chồng tôi sẽ chăm sóc tôi như thế nào nữa đây.
Rồi cái bụng của tôi cũng to dần. Bụng to ra thì lưng cũng đau nhiều hơn. Chửa đến tháng thứ 6 lúc nào cúi xuống hay làm việc gì như quét dọn tôi cũng cảm giác cái lưng như muốn gãy làm đôi ấy.
Chồng tôi dứt lời thì bê hết mâm bát ra ngoài sân ném vỡ vụn. (Ảnh minh họa)
Tôi cảm giác như mình chẳng còn chút sức lực nào nhưng vẫn phải cố đi làm. Chứ với cái kiểu chồng thế này, ở nhà rồi thế nào cũng bị mang cái tiếng ăn bám. Hôm đó đi làm về, do căng thẳng, phần vì quá mệt, ăn uống xong tôi nhờ chồng rửa bát thì anh thẳng thừng quát lên:
– Bình thường cô rửa sao hôm nay lại là tôi.
– Hôm nay em mệt quá, anh giúp em được không. Em đau lưng lắm!
– Không rửa thì đập rồi tự bỏ tiền mà mua mới, thằng này không rảnh hơi đi rửa.
Chồng tôi dứt lời thì bê hết mâm bát ra ngoài sân ném vỡ vụn. Vợ bầu, nhờ rửa hộ có mấy cái bát đối với anh cũng khó khăn đến như thế hay sao? Vậy mà còn đòi chia sẻ, cảm thông gì khi tôi mang bầu cơ chứ. Trước hành động của chồng tôi cũng chẳng muốn nhẫn nhịn nữa mà thẳng thừng tuyên bố ly hôn. Chồng tôi chẳng thèm trả lời mà bỏ thẳng ra ngoài cả đêm hôm đó không về.
Giờ vợ chồng tôi vẫn chiến tranh lạnh với nhau. Chồng tôi nhất định không xin lỗi mà cho rằng tôi chỉ đang cố tình viện cớ có bầu để ỉ lại, lười biếng. Trong khi người thật sự lười biếng ở đây là ai chứ? Vợ bầu bí mệt mỏi, đã không thể chia sẻ, không một lời quan tâm còn gây nặng nề với nhau thế này nữa. Cuộc hôn nhân này, tôi thật sự đã chán ngán đến tận cổ rồi.
N.D