Vợ chê mẹ chồng không bằng ô sin khiến tôi mất mẹ mãi mãi

14:00 | 09/06/2021 Doanh Nhân Việt Nam trên Doanh Nhân Việt Nam trên
Chia sẻ
Mẹ tôi bỏ việc lương 6 triệu lên trông cháu nội thế mà vợ vẫn chê bà không bằng ô sin hàng xóm để bà dỗi bỏ về và gặp tai nạn…

Ngày vợ mang bầu mẹ tôi đã hỏi vợ chồng tôi có cần bà lên chăm cháu không. Nếu cần bảo bà sớm để bà thu xếp vì hiện tại bà đang đi giúp việc cho 2 nhà liền ở trên huyện. Vì bố tôi mất sức lao động từ sớm ông chỉ quanh quẩn việc vặt ở nhà nên mẹ là lao động chính. Hiện tại em gái tôi đang học đại học nên mẹ vẫn phải lo nuôi em. Mẹ tần tảo từ xưa đến nay và ai cũng khen bà giỏi, hiện tại tổng lương của bà cũng được 6 triệu/tháng chứ không ít.

Dù vẫn muốn mẹ đi làm để nuôi em nhưng tôi cũng hỏi vợ xem cô ấy cần mẹ không thì cô ấy xua tay luôn:

– Thôi em không cần đâu. Bảo bà cứ ở nhà mà lo đi làm, lúc đó em thuê giúp việc. Chị đồng nghiệp bảo khi nào em đẻ thì chị ấy nhường bác giúp việc nhà chị ấy cho. Bác này đã chăm con chị ấy rồi nên rất có kinh nghiệm, nhanh nhẹn sạch sẽ chứ không như mấy người ở quê.

Vợ chê mẹ chồng không bằng ô sin khiến tôi mất mẹ mãi mãi - Ảnh 1

Bảo bà cứ ở nhà mà lo đi làm, lúc đó em thuê giúp việc. (ảnh minh họa)

Tôi biết vợ vẫn chê mẹ tôi ở quê không được sạch sẽ như người thành phố. Nhưng thôi kệ cô ấy, tôi để cô ấy quyết định chứ không dám gượng ép gì hết. Tôi lấy được cô ấy cũng may mắn vì nhờ nhà ngoại thì mới có nhà ở ngay chứ lương tháng 10 triệu như tôi biết bao giờ mới có chỗ chui ra chui vào.

Lúc chỉ còn 1 tháng nữa là sinh tôi đã bảo vợ đưa giúp việc về xem người thế nào, làm việc có tốt không còn tính toán nhưng cô ấy cứ bảo yên tâm, mình đẻ là họ qua làm luôn. Thế nhưng lúc cận ngày sinh rồi vợ mới hớt hải bảo tôi:

– Anh nhờ bà ngoại lên đi chứ bác giúp việc kia nhà có việc về quê rồi, bảo không lên nữa.

– Lẽ ra em phải tính toán sớm chứ đằng này ngày gần đẻ rồi lại để xảy ra chuyện này. Mẹ cũng đang đi làm sao hoãn nhà người ta rồi đi ngay được, chí ít họ cũng phải tìm người thay mẹ chứ. Thôi giờ nhờ bà ngoại tạm đã.

– Không bà ngoại bận lắm không giúp được. Bà nội đi trông con cho người khác được chẳng lẽ lại không trông được cháu mình.

– Em nói phải biết nghĩ chứ, ngay từ đầu là em không nhờ mẹ còn gì.

Thế là tôi với cô ấy giận nhau. Bực lắm nhưng tôi vẫn gọi điện về hỏi mẹ xem mẹ có thu xếp được không. May quá ngay chiều hôm sau mẹ gọi lại thông báo chủ của 2 nơi mẹ làm đều đồng ý cho mẹ nghỉ đi bế cháu. Có lẽ bà phải ăn ở tốt lắm người ta mới quý thế.

2 ngày sau vợ tôi vào viện sinh con, vợ từ viện về thì mẹ tôi cũng lên tới nơi. Bà nhìn thấy cháu là ôm ấp nựng nịu ngay. Vợ tôi giao con cho chồng và đánh 1 giấc cho tới 6 giờ tối. Tôi thấy mẹ mình trông cháu rất khéo, thậm chí cháu có vẻ đói rồi nhưng thấy con dâu ngủ ngon bà vẫn vỗ về cháu không khóc để mẹ nó ngủ thêm.

Tôi nghĩ có bà thế này là may lắm rồi. Mẹ biết tôi nhờ vả nhà ngoại nhiều nên không muốn tôi lo cho gia đình. Bà bảo: “Bố ở nhà tự lo được, em học thì mẹ vẫn còn tiền tiết kiệm nuôi nó trong năm nay nên con tuyệt đối không được cho tiền em nghe chưa. Để dành nuôi vợ con”. Nghĩ mà thương mẹ vô cùng.

Mẹ lên được 3 ngày thì tôi phải đi công tác. Tôi dặn vợ cư xử với mẹ khéo một chút đừng để bà buồn và bảo mẹ cũng đừng chấp vợ. Còn khoản mẹ chăm cháu thì tôi chẳng lo rồi vì thấy bà quá khéo. Tôi đi cũng chỉ có 6 ngày thôi.

Đến nơi là tôi lao vào làm luôn vì sếp bảo xong sớm về sớm. Tôi cố gắng xong việc sớm để được về với gia đình. Thế nên mỗi ngày tôi chỉ nhắn cho vợ vài tin hỏi thăm chứ không gọi điện vì bận làm. Tuy nhiên vợ nhắn lại có nói mẹ tôi vụng không biết chăm cháu, vụng hơn cả ô sin nhà hàng xóm. Tôi định về sẽ chấn chỉnh lại cách nói năng của vợ.

Tôi xong việc sớm và được về trước 1 ngày. Sáng ấy vừa đặt chân vào nhà thì thấy vợ mếu máo:

– Anh ơi mẹ đi đâu ấy, sáng nay em dậy chẳng thấy mẹ đâu. Đồ đạc cũng không thấy… Đêm qua mẹ vẫn bế cháu…

Vợ chê mẹ chồng không bằng ô sin khiến tôi mất mẹ mãi mãi - Ảnh 2

Tôi mất mẹ mãi mãi rồi (ảnh minh họa)

Tôi giật mình lao ra ngoài gọi mẹ thì chị hàng xóm nói thấy bà xách túi đi khoảng được gần tiếng rồi, chị tưởng bà về quê. Tôi lao đi tìm mẹ để rồi lúc phóng xe trên đoạn đường ra bến tôi mới giật mình khi thấy bên đường có cái túi xách của mẹ ở đó. Tạt vào hỏi người dân thì điếng người khi họ bảo bà bị xe tông đã được đưa vào viện cấp cứu nhưng chẳng biết tình hình thế nào. Tôi vào đến bệnh viện thì bác sĩ nói mẹ tôi qua đời rồi.

Tôi nghẹn đắng cổ họng: “Mẹ ơi sao đến cơ sự này mẹ ơi, sao lại thế mẹ ơi”. Vợ tôi có thanh mình rằng mẹ vụng quá, dọn dẹp bẩn, rau cỏ rửa bẩn, cháu đái cũng không chịu thay tã cho cháu… nên đã nặng lời và bà dỗi bỏ về. Tôi liền cho vợ luôn 1 cái bạt tai. Tôi biết cô ấy phải quá đáng lắm thì mẹ tôi mới bỏ về như thế. Nhưng giờ thì anh em tôi mất mẹ rồi, tôi biết ăn nói với bố thế nào đây. Biết thế này tôi không bảo mẹ lên đây thì chắc chắn mẹ sẽ không ra đi trong đau đớn như thế. “Mẹ ơi… con có tội với mẹ mẹ ơi…”.

N.D