Vợ chồng giám đốc vừa mua nhà, em chồng liền tới nhận phòng rộng nhất để đưa bạn trai về
Ngày vợ chồng tôi quyết định mua nhà để chồng tôi tập trung phát triển công ty mới thì bố mẹ chồng không giúp 1 xu nào cả. Tôi có bảo chồng gọi điện về hỏi ông bà xem ông bà có từng nào thì cho bọn tôi vay 1 ít vì 2 vợ chồng chỉ có 900 triệu mà mua cái nhà 1,9 tỷ, số còn lại là phải đi vay mượn cả.
Thế nhưng mẹ chồng bảo không có tiền dư, bà có sổ tiết kiệm 400 triệu nhưng gửi ngân hàng lấy lãi xuất theo năm rồi chưa đến hạn lấy về. Tôi có nói chồng bảo bà rút trước hạn rồi con chịu trách nhiệm trả lãi cho ông bà y như ngân hàng, nhưng bà vẫn kiên quyết không là không. Bà sợ bọn tôi nói mà không làm được.
Tôi phải xoay sở khắp nơi mới vay đủ tiền mua nhà (ảnh minh họa)
Tôi lại phải quay sang xoay sở vay bên nhà ngoại và nhiều nơi. May là đến hạn đặt tiền thì tôi cũng xoay đủ. Thôi vay mượn nhưng có được căn nhà thì cũng yên tâm. Nhưng vợ chồng cũng xác định từ giờ là phải cố gắng làm và tiết kiệm vì đang gánh trên vai món nợ 500 triệu, còn 300 triệu vay của ông bà ngoại thì ông bà cho đứt luôn.
Nghĩ mà tôi vẫn buồn bên nhà chồng, rõ ràng có tiền mà không cho bọn tôi vay để phải vay mất 1 khoản nặng lãi bên ngoài song cũng chẳng để bụng lâu vì mọi chuyện ổn rồi. Vợ chồng tôi nhận nhà hôm trước thì hôm sau cô em chồng gọi điện bảo qua. Nghĩ em chồng qua chơi nên tôi cũng vui vẻ tiếp đón không có gì, em ấy cũng đang đi học ở thành phố này.
Nhưng lúc sau thấy nó kéo vali để vào căn phòng ngủ của vợ chồng tôi. Nhà có 2 phòng ngủ thì phòng đó to hơn phòng còn lại. Mới dọn đến nên đồ đạc còn ngổn ngang tôi chưa dọn gọn gàng được. Tôi cũng chưa nghĩ ngợi gì cho đến khi cô em chồng cất tiếng:
– Em sẽ ở phòng này…
– Phòng này anh chị dự định kê giường luôn tí chị sẽ dọn dẹp lại. Em muốn ở lại chơi ít hôm thì ở phòng bên cạnh.
– Không em ở phòng này. Thỉnh thoảng bạn trai em sẽ qua chơi có thể ở lại nên em chọn phòng rộng cho tiện.
– Cái gì? Bạn trai qua chơi? Em tính ở lại luôn đây à?
– Đúng rồi. Nhà của anh trai em mà sao em không ở được. Mẹ bảo em cứ đến ở tự nhiên không phải sợ ai hết.
Tôi thật sự không thể nào nhịn nổi cái sự ngây thơ quá sức tưởng tượng của cô em chồng đang học đại học. Không có giữ kẽ gì nữa tôi bảo luôn:
– Anh chị mua nhà, thiếu tiền hỏi mẹ mẹ có nhưng mẹ không cho vay vì mẹ sợ bọn chị vay mà không trả thế nên nhà này mẹ chẳng có quyền gì hết. Và với em, ở lại chơi mấy hôm thì được chứ đừng hi vọng ở hẳn đây rồi đưa bạn trai về.
– Em cứ ở đấy chị làm gì được em.
– Mời cô đi, nhà chị không phải cái chợ…
Mời cô đi, nhà chị không phải cái chợ… (ảnh minh họa)
– Chị… Chị đuổi tôi đi à, tôi sẽ gọi cho anh tôi…
– Cô cứ việc…
Em chồng gọi cho chồng tôi thật nhưng giải quyết được gì đâu, tôi không cho là không cho, có ngu mà dung túng cho một đứa hư như thế. Vậy mà không hiểu sao mẹ chồng tôi vẫn bênh con gái, vẫn gọi điện lên chửi bới con dâu với con trai không ra gì. Bảo chồng tôi là ngu, nghe lời vợ rồi đuổi em đi…
Lúc ấy chồng tôi không dám cãi còn tôi thì nói thẳng với bà: “Con để cô ấy ở đây rồi lỡ ễnh bụng ra mẹ lại đổ tại bọn con không biết trông em à. Thôi tốt nhất 1 là cô ấy về cho mẹ trông, 2 là để xã hội họ trông hộ chứ bọn con không đủ sức". Bà ức nhưng không nói thêm câu gì. Thôi mất lòng trước được lòng sau, chứ giờ mà sống kiểu thảo mai sau có vấn đề gì họ lại đổ hết lên đầu mình thì mình khổ phải không mọi người.
N.D