Đi làm về đến nhà, nhìn nhà cửa bừa bộn, lại còn dẫm chân lên đồ chơi của con đau điếng khiến cho tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Đúng lúc đó thì lại nghe thấy tiếng con khóc, mệt mỏi dồn lên, tôi quát vợ:
– Cô ở nhà cả ngày làm cái gì mà để nhà cửa bừa bộn, con cái thì gào khóc ầm ĩ cả lên thế kia. Cô có định để cho tôi sống nữa không. Đi thì thôi về nhà là đau đầu mệt mỏi.
– Em cũng có muốn thế đâu nhưng con quấy khóc mấy hôm nay rồi, em cũng mệt lắm chứ có chơi đâu.
– Vâng, lúc nào cô cũng bảo là cô không chơi. Cái nhà này chỉ có mình cô làm còn tôi thì chơi.
Câu chuyện của vợ chồng tôi sau sinh là như thế đấy. Thay vì gửi cho nhau những lời yêu thương thì hai vợ chồng bây giờ chỉ có cãi vã nhau là nhiều mà thôi. Lúc nào cũng xoay quanh câu chuyện con cái, vợ chồng ai vất vả hơn ai. Mà kể ra lại thấy bực mình. Vợ tôi quá đáng thật sự luôn, lúc nào cũng bảo ở nhà chăm con vất vả. Cứ làm như tôi đi chơi ấy. Ở nhà có cái gì đâu, có mỗi cái việc chăm sóc con, nấu bữa cơm, dọn quanh quẩn cái nhà.
Cũng may là ông con uống sữa ngoài chứ không uống sữa mẹ nên cũng không lo lắm chuyện không có mẹ (Ảnh minh họa)
Thế mà từ sáng đến tối về có hôm cơm thì chưa nấu xong, con thì gào khóc ầm ĩ. Mà chẳng hiểu làm cái gì, ăn cơm với chồng thì ngủ gật quên nhai. Có hôm tôi mở tủ lạnh ra định lấy cốc nước mát để uống thì lại vui vui phát hiện ngay vợ cho bỉm bẩn vào tủ lạnh từ bao giờ. Cái tủ lạnh nó bốc mùi hôi hám, nhìn là phát ói rồi còn ăn uống được cái gì nữa.
Mà kể cũng buồn cười, ở nhà chăm con thì có khác gì ở nhà an dưỡng đâu mà ai nhìn cũng bảo vợ tôi gầy. Cô ấy còn bảo gầy mất 5 cân thịt. Gớm làm như bố con tôi bóc lột sức lao động của cô ấy nhiều lắm vậy. Ấy thế mà đùng một cái đang khỏe mạnh thì lại lăn đùng ra ốm ngay được. Nghĩ cũng buồn cười quá. Vợ tôi ốm lại nhập viện mới khổ chứ. Tôi đành phải ở nhà thay vợ chăm con chứ còn biết làm sao được.
Cũng may là ông con uống sữa ngoài chứ không uống sữa mẹ nên cũng không lo lắm chuyện không có mẹ. Tôi phải xin nghỉ làm, ở nhà trải nghiệm ông bố bỉm sữa chính hiệu. Cũng nghĩ dăm ba cái việc vặt nhờ người lớn làm gì, tôi giải quyết được hết. Làm để cho vợ tôi trắng mắt ra biết rằng bình thường chỉ là cô ấy làm nũng tôi mà thôi. Ai dè tôi là kẻ bị trắng mắt.
Ông con ngủ cái kiểu hư đốn, bế trên tay thì ngon lành, vừa mới đặt xuống giường là oe oe khóc ngay được. Màn pha sữa mới là kinh hoàng, uống thì ói lên ói xuống đến mệt. Nửa đêm còn chưa chợp mắt được tí nào đã oe oe khóc rồi, lại phải bế đi ngủ rong. Ôi mới có một ngày một đêm mà tôi phờ phạc.
Đến ngày thứ 5 thì tôi đã gần như không còn ra hồn người nữa rồi (Ảnh minh họa)
Đấy là không phải cơm nước như vợ hàng ngày mà gọi cơm về ăn đấy. Quần áo thì chẳng giặt tay như vợ mà tống hết vào máy giặt. Nhà cửa chẳng làm gì cũng bừa ra như cái chuồng lợn vậy. Đúng là phát bực lên được.
Đến ngày thứ 5 thì tôi đã gần như không còn ra hồn người nữa rồi. Nhìn trong gương, tôi giật mình. Mắt thâm cuồng, dạ sạm đi, hốc hác vì thiếu ăn thiếu ngủ. Mà có phải làm gì mấy đâu. Tôi bỗng nhớ lại lời tôi nói với vợ. Phải rồi, tôi vẫn hay bảo cô ấy có làm gì mấy đâu. Vợ tôi nhập viện vì đau dạ dày, hôm nay chưa được ra viện nhưng đã xin ra viện rồi, nhìn tôi trong bộ dạng hom hem trước mặt, cô ấy vội vã bế con bảo tôi đi nghỉ:
– Em đã được xuất viện đâu?
– Em lo anh ở nhà vất vả với con quá. Anh nghỉ đi, em đỡ rồi, để em chăm con, cơm nước.
Tôi bất giác ôm lấy vợ mà rơi nước mắt. Tại sao tôi có thể sống ích kỉ suốt một thời gian dài đến vậy. Tôi chăm mới 5 ngày đã chịu không nổi, vợ tôi chăm mấy tháng nay rồi mà có kêu câu nào đâu. Sau lần này cũng rút được bài học sâu sắc rồi các ông ạ. Từ nay phải đối xử tốt với vợ, chia sẻ việc nhà chứ không chẳng đáng mặt làm đàn ông tí nào đâu.
N.D