Vợ đẻ xong chưa được về với con, nửa đêm chồng vẫn thấp thỏm đợi
Em bầu được 1 tháng thì chồng phải đi công tác. Lúc đầu anh nói đi khoảng 4 tháng nên bảo em cố gắng, khi nào anh về sẽ chăm vợ bù thời gian anh đi. Biết tính chất công việc của anh nên em chẳng hơn giận mà chỉ gật đầu để anh yên tâm đi làm.
Nhưng không ngờ sắp tới ngày anh về để đồng nghiệp thay thì lại hay tin mẹ anh đồng nghiệp ốm nặng. Vậy là anh quyết định nhanh ở lại thêm 4 tháng nữa để thay cho đồng nghiệp. Lúc anh quyết định rồi mới gọi hỏi em:
– Vợ có giận chồng không? Chồng xin lỗi không nói với vợ ngay lúc đó vì chồng sợ vợ không đồng ý để chồng ở lại. Mà mẹ anh ấy thì bệnh đang nặng, công ty lại cần người.
– Được rồi, em không giận chồng đâu. Kiểu gì thì chồng cũng về đúng ngày em đẻ mà.
– Ừ, chắc chắn là như thế. Vợ cố gắng nhé.
Vợ cố gắng nhé. (ảnh minh họa)
Nhưng thật sự mang bầu mà chỉ có 1 thân một mình tủi thân lắm mọi người ạ. Thèm ăn thèm uống cái gì cũng phải lọ mọ tự đi mua. Khám thai cũng đi một mình nhìn người ta có chồng đưa đi mà thèm. Rồi nhất là đêm hôm bị chuột rút mới kinh khủng. Nhiều lúc thấy sao chồng mình chỉ biết nghĩ cho người khác mà không nghĩ cho vợ. Em lại trách chồng.
Bố mẹ 2 bên đều ở quê cũng lại bận việc nên em chẳng dám phiền các cụ. Cố đợi ngày sinh thì nhờ mẹ lên đỡ, cũng không biết chồng có về đúng ngày không.
Em trở dạ vào sáng sớm, vội vàng gọi cho chị hàng xóm rồi gọi thông báo cho mẹ em lên. Em chưa dám báo cho chồng em vì sợ anh vẫn đang bận việc anh lại lo. Nhưng không ngờ chị hàng xóm đã nhanh chân nhắn cho chồng em trên đường đưa em vào viện rồi.
Em đau bụng cả ngày chưa sinh được nên cuối cùng bác sĩ nói mổ lúc 8 giờ tối. Chị hàng xóm đang loay hoay chưa biết phải kí giấy thế nào thì bất ngờ chồng em xuất hiện. Vậy là chồng em đã về kịp. Em khi ấy cũng đã quá mệt vì đau mãi mà chưa sinh được rồi nên chẳng thể hiện được cảm xúc vui buồn thế nào khi biết tin chồng đã về nữa.
Em được đẩy vào bàn mổ và mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Đẻ mổ thì con được đưa ra trước còn em phải nằm lại theo dõi. Trời đêm em cũng thiêm thiếp đi chắc tất cả mọi người đang chăm cho con em. Bác sĩ nói đủ thời gian theo dõi ở đây sẽ cho mẹ ra với con,
Nhưng rồi bất ngờ em thấy tiếng chồng phía bên ngoài, hình như anh ấy đang nói chuyện với y tá:
– 12 giờ đêm rồi anh về ngủ đi chứ cứ đứng đây làm gì hả?
– Chị ơi cho em vào, cho em vào với vợ em được không ạ.
– Muộn rồi, anh cứ về trông em bé đi, mẹ bé còn phải nằm đây theo dõi.
– Con có bà ngoại và bác hàng xóm chăm, em muốn ở đây bón cháo cho vợ. Cô ấy đau đẻ cả ngày có ăn được gì đâu chắc giờ đói lắm… Khổ thân cô ấy bầu bí chỉ có một mình, đi sinh thì đau cả ngày liền…
– Anh không vào được đâu, chị ấy cũng chưa được ăn. Hết thời gian theo dõi chúng tôi sẽ đẩy mẹ ra với cháu bé, lúc đó gia đình sẽ chăm sóc cho mẹ bé. Giờ thì anh cứ về đi…
Rồi bất ngờ thấy tiếng chồng em gọi to lên:
– Vợ ơi, anh không được vào vợ ạ. Vợ cố gắng lên nhé, từ giờ chồng sẽ ở bên chăm sóc vợ…
Vợ cố gắng lên nhé, từ giờ chồng sẽ ở bên chăm sóc vợ… (ảnh minh họa)
Thật sự nghe được câu này của chồng tự nhiên nước mắt em cứ thế chảy ra mọi người ạ. Lúc con chào đời hầu hết các ông bố đều tập trung chăm con và không ngó ngàng tới người mẹ hiện ra sao nhưng chồng em lại không thế. Anh ấy đã đứng đó từ lúc em sinh xong chỉ mong được gặp vợ. Hôm sau cô y tá vào bảo:
– Hôm qua chị sinh, chồng chị khóc tu tu bên ngoài, chẳng mấy ai thương vợ được thế đâu. Bảo anh về nghỉ đi mà cứ đứng thấp thỏm cả đêm ngoài cửa, trông vừa thương vừa buồn cười.
Sinh con vất vả là thế, nhưng đâu phải người chồng nào cũng đủ thấu hiểu, và thương xót vợ mình. Em thấy mình quá may mắn và hạnh phúc khi có một người chồng hiểu vợ, thương vợ. Cả quá trình bầu bí phải xa chồng cũng là một thử thách để giúp vợ chồng em kiểm chứng được tình cảm cho nhau.
Lúc em được đẩy ra chồng em ôm chầm lấy vợ òa khóc rồi xin lỗi rối rít. Tất cả những ngày ở viện anh chăm sóc em và con chu đáo, còn tự tay rửa vệ sinh tại giường cho em nữa cơ. Dù chẳng biết tương lai ra sao nhưng mưa đến đâu mát mặt đến đấy các chị nhỉ. Có chồng như thế là mình hạnh phúc lắm rồi…
N.D