Mẹ chồng mời họ hàng tới làm chục mâm rồi bắt con dâu mới sinh dọn rửa
Vợ chồng em mất 5 năm chữa hiếm muộn em mới có thể mang thai. Em đã phải mất không biết bao nhiêu tiền của công sức, mồ hôi và cả nước mắt cho công cuộc tìm kiếm con này. Đã có thời điểm em không chịu nổi sức ép từ dư luận bên ngoài và gia đình nhà chồng, em đã viets đơn ly hôn ngay khi mẹ chồng bảo:
– Đồ cá rô đực, đuổi nó đi chứ chứa nó trong nhà làm gì nữa.
Nhưng đêm đó anh ôm em vào lòng:
– Ai có nói gì thì nói, đời nay kiếp này anh chỉ có em là vợ thôi. Kiểu gì mình cũng sẽ có con, em cố gắng lên, có anh bên cạnh em rồi…
Cũng nhờ có anh bên cạnh động viên mà em vượt qua được và chờ đợi đến ngày có trái ngọt. Nhưng đúng lúc em bầu được 3 tháng thì chồng phải đi công tác 6 tháng. Nghĩa là ngày em đẻ anh mới được về.
Đồ cá rô đực, đuổi nó đi chứ chứa nó trong nhà làm gì nữa. (ảnh minh họa)
Lúc đầu em lo lắm, chồng đi thì mình xoay làm sao, mà mẹ chồng thì vốn lại không ưa em. Tuy nhiên anh bảo với cả nhà anh không đi, kể cả là bị kỉ luật. Mẹ chồng em lu loa:
– Mày ngu nó vừa vừa thôi con, đi công tác mấy tháng về lương tăng gấp đôi, lại được lên chức thì không muốn lại muốn ở nhà ôm cái chum rồi nhận kỉ luật à. Mày định bôi tro trát trấu vào mặt bố mẹ mày à. Mày mà không đi thì đừng có ở cái nhà này nữa.
– Con xin mẹ bớt giận, để con bảo nhà con. Anh cứ yên tâm đi công tác, ở nhà em đã có bố mẹ rồi mà, anh không phải lo đâu…
– Nhưng mà…
Cuối cùng em cũng động viên được anh đi, chứ ở nhà chắc chắn cũng không yên được với mẹ chồng em đâu. Rồi tình nghĩa mẹ con sau lại rạn nứt khó sống chung lắm. Nhưng thật sự chồng em đi thì em khổ.
Mẹ chồng chẳng cho tẩm bổ gì cả bảo ăn nhiều béo khó đẻ. Nhiều thứ thèm mà không dám ăn, bà bắt em phải ăn nhiều cơm cho chắc. Bà bảo ăn cơm là tốt nhất, vào được cả mẹ cả con. Nhưng ngày hè ăn sao nổi 3 bát cơm với đậu phụ hoặc cá khô như bà bảo. Em chỉ chan canh ăn cố 2 bát là thôi.
Lúc đi khám thai bác sĩ bảo con hơi nhỏ bà toàn đổ cho em lười ăn để sau lấy lại dáng. Rồi thì không chỉ việc ăn bà còn bắt em vận động theo kiểu làm nhiều cho dễ đẻ. Quần áo không giặt máy mà giặt tay, nhà cứ 2 ngày lại lau 4 tầng lầu. Tháng cuối em oải tới mức không làm nổi thì bà bảo lười, trốn việc.
Chỉ muốn khóc, muốn kể hết với chồng mà vẫn cố nhẫn nhịn để không làm mọi thứ rối tung lên. Rồi cũng đến lúc em trở dạ vào viện sinh. Mẹ chồng không cho em báo chồng em đâu, nhưng em vừa sinh xong thì chồng có mặt ở nhà. Anh bảo anh cũng dựa theo ngày dự sinh em nói và sếp cho về sớm 5 ngày không ngờ em lại sinh sớm.
Ở viện chồng em chăm em, mẹ chồng không vào nhưng lúc nào cũng gọi điện:
– Nó khỏe rồi, cơm để đấy cho nó ăn rồi về mà ngủ, thức đêm thức hôm ở viện làm cái gì cho ốm ra.
– Mẹ cứ kệ con con chăm vợ con mấy hôm có sao đâu.
– Mày cứ chiều lắm rồi nó trèo lên đầu lên cổ mày.
Chồng em mặc kệ vẫn chăm vợ chăm con. Về nhà anh cũng vẫn như thế, sếp cho anh ấy nghỉ nửa tháng mới phải đi làm lại mà. Mẹ chồng cứ thấy chồng em bế con để em nằm nghỉ là bà ra lườm vào nguýt:
– Khỏe rồi, dậy mà giặt đồ cho con đi, lười vừa thôi.
– Mẹ ơi, người ta bà đẻ còn kiêng 3 tháng 10 ngày cơ mà mẹ. Thôi cứ kiêng cho vợ con được ngày nào tốt ngày đó. Mẹ cứ để đấy lát con giặt cho cháu.
Nhưng xem ra mẹ chồng em không chấp nhận chuyện con trai chăm vợ đẻ. Em sinh được 1 tuần mẹ chồng mời họ hàng đến chật nhà để làm cỗ mừng bà có cháu nội, lại là cháu trai. Bình thường phải đầy tháng người ta mới cúng mụ nhưng mẹ em lấy cớ cúng luôn tuần đầu. Em biết bà muốn cho em phải dậy làm sớm vì ngại với mọi người đây mà. Em thì làm quen rồi nên chẳng ngại.
Chồng em kiên quyết bảo vệ vợ đến cùng làm mẹ chồng em phải tức giận quay trở ra (Ảnh minh họa)
Quả đúng như vậy, cỗ bàn xong mẹ chồng em bảo mọi người dọn hết chục mâm bát ra nhà sau rồi vào uống nước nói chuyện chơi. Xong bà vào gọi em:
– Người ta dọn hết cho chị rồi đấy, chị dậy mà rửa bát đi. Không ai hầu được nữa đâu. Nằm đây họ hàng cười cho thối mặt.
– Vâng…
– Em nằm im đấy không phải dậy rửa gì hết. Ai ăn người nấy dọn, đừng làm khổ vợ con. Lúc vợ con bầu mẹ đã làm cô ấy khổ nhiều rồi, chị hàng xóm kể hết với con mẹ đừng tưởng con không biết gì.
– Mày…
Chồng em kiên quyết bảo vệ vợ đến cùng làm mẹ chồng em phải tức giận quay trở ra. Anh ấy bảo em từ giờ có anh rồi không phải sợ mẹ hành nữa. Đúng là may cho em khi chồng về đúng lúc, không chắc em cũng khổ.
N.D